Huyền Môn Phong Thần Convert

Chương 69: Trở về, quê hương của ta




Đá vụn cháy đen khắp mọi nơi, có một người nửa thân bị kẹt dưới lớp đá đó.

Trong lòng nàng rất khẩn trương, mặc dù nàng rất muốn tìm thấy sư phụ mình, nhưng lại sợ nhìn thấy, bởi vì nàng nghĩ... Nếu như xuất hiện ở nơi này, vậy thì cơ hội sống sót sẽ rất ít.

Dù cho kẻ nào có thể giữ lại thân xác, lúc còn sống chắc chắn đều ở cảnh giới Nguyên Thần Pháp Thân.

Lúc nàng đi đến bên cạnh người này, cẩn thận kéo hắn ra từ trong đống đá vụn, khuôn mặt người này đã hoàn toàn thay đổi. Đầu tóc, lông mày đều bị đốt trụi, tay cũng đứt mất một cánh, chân còn bị kẹt dưới lớp đá, Phạm Tuyên Tử cũng không giúp hắn kéo ra, bởi nàng phát hiện kẻ này không phải sư phụ của mình.

Đưa tay lau lau vết bẩn trên mặt hắn, nàng đột nhiên cảm thấy người này rất quen mặt.

Đây là?

Tô Cảnh Ngọc?

Tại sao hắn lại ở nơi này?

Lúc đầu Phạm Tuyên Tử cảm thấy giống, hiện tại càng nhìn lại càng giống, chuyển sang nhìn y phục trên người hắn, mặc dù đã bị cháy rất nhiều nhưng vẫn có thể nhìn ra pháp văn trên đó.

Đây đều là những vật Phạm Tuyên Tử từng thấy trong Long Trì Thiên Cung, đồng thời... Cả đời nàng cũng sẽ không quên dáng vẻ của Tô Cảnh Ngọc lúc ở Long Trì Thiên Cung.

Nàng lấy tấm gương trong ngực ra, đặt lên thân Tô Cảnh Ngọc, Tô Cảnh Ngọc vốn không cảm giác được bất kỳ hơi thở sinh mệnh nào thế mà lúc này lại phát ra hơi thở sự sống, tựa như hạt giống yên lặng mấy mươi năm bắt đầu nảy mầm vậy.

Mi mắt hắn động đậy, từ từ mở ra.

Ngay khi hắn nhìn thấy Phạm Tuyên Tử thì hắn nhắm mắt một lần nữa, sau đó lại mở ra, môi nứt miệng khô, trong cổ họng phát ra giọng nói khàn khàn.

“Sư phụ ngươi vẫn còn ở bên trong tòa thành kia, đáng tiếc ta không thể mang hắn ra.” Tô Cảnh Ngọc nói.

Từ trước tới nay Phạm Tuyên Tử chưa từng nhìn thấy dáng vẻ chật vật nói chuyện này của Tô Cảnh Ngọc, thậm chí nàng không biết trước kia Tô Cảnh Ngọc rốt cuộc có biết sự tồn tại nhỏ bé của mình hay không.

Nàng có thể khẳng định đối phương từng gặp mình, nhưng có lẽ sẽ không để ở trong lòng làm gì, dưới cái nhìn của nàng, trong mắt của những kẻ cao cao tại thượng này những người khác đều không khác gì quân cờ cả.

“Sư phụ ta không muốn ngươi mang đi.”

Trong lòng Tô Cảnh Ngọc sinh ra một dự cảm xấu: “Pháp thân của ta đang ở bên cạnh sư phụ ngươi.”

“Thật sao?” Phạm Tuyên Tử hỏi.

Tô Cảnh Ngọc hơi nhắm mắt, khẽ gật đầu.

“Vậy lúc này sư phụ ta như thế nào rồi?” Phạm Tuyên Tử hỏi.

“Khoảng cách giữ ta và Pháp thân quá xa, Pháp thân ở bên trong tòa thành kia, ta không cách nào cảm ứng được.” Tô Cảnh Ngọc nói.

“Đã không cảm ứng được thì làm sao ngươi biết Pháp thân của ngươi và sư phụ ta ở cùng một chỗ.” Phạm Tuyên Tử truy hỏi người đã từng có tu vi Pháp thân cửu kiếp vô thần này.

“Trước khi tòa thành này sụp đổ, bọn ta ở gần nhau.” Tô Cảnh Ngọc giải thích.

“Ngươi đang sợ?” Phạm Tuyên Tử đột nhiên hỏi.

Bỗng chốc Tô Cảnh Ngọc dường như sững sờ, tiếp theo nở ra một nụ cười khó khăn, nói: “Ta có gì phải sợ chứ, bổn tọa tung hoành trên mảnh thiên địa này hơn trăm năm rồi, đón Kiếp độ Nạn, ta chưa từng sợ thứ gì.”

“Ngươi có biết sau khi ngươi ra lệnh cho Chu Thanh tới tìm sư phụ ta, việc đầu tiên ta muốn làm nhất là gì không?” Phạm Tuyên Tử nói.

Tô Cảnh Ngọc vô cùng suy yếu, nhưng người như hắn sinh mệnh lực cực mạnh, lúc này hắn cảm nhận được một luồng sát ý trong lời nói của Phạm Tuyên Tử.

Đây là một cô gái điên cuồng, không cố kỵ điều gì.

Trong một thoáng bất chợt Tô Cảnh Ngọc hối hận trước kia không giết tên đồ đệ này của Đồ Nguyên.

Quá bất cẩn, đây là ý nghĩ trong lòng hắn nảy sinh, mà cảnh tượng trong mắt hắn nhìn thấy lại là trong tay Phạm Tuyên Tử cầm một cây cờ nhỏ màu máu.

Cờ tên Huyết Vân, trước lúc Đồ Nguyên vào thành đã trao lại cho Phạm Tuyên Tử.

Ngay lúc huyết kỳ nho nhỏ xuất hiện trên tay nàng, nó theo gió lớn lên, một mảnh mây máu phun trào, một bàn tay máu bên trong chộp về phía Tô Cảnh Ngọc.

Tô Cảnh Ngọc kinh hãi.

Lẽ nào hôm nay ta phải chết trên tay một tu sĩ Kim Đan nhỏ bé.

“Đợi một chút.”

Nếu là trước kia, bất kể hắn nói gì, nhất định người khác sẽ nghe theo, không ai dám chống lại.

Thế nhưng Phạm Tuyên Tử căn bản cũng không có ý dừng tay.

“Ngươi biết không, ta muốn giết ngươi đã không phải chuyện ngày một ngày hai.” Phạm Tuyên Tử vừa dứt lời thì bàn tay máu kia hóa thành một luồng huyết quang nuốt trọn nhục thân của Tô Cảnh Ngọc.

Một tu sĩ Kim Đan, vậy mà lại giết chết một tu sĩ Nguyên Thần Pháp thân cửu kiếp...

“Thầy trò các ngươi trốn không được... Một tên cũng đừng hòng trốn...”
Giọng nói của Tô Cảnh Ngọc càng lúc càng yếu, mãi đến khi không thể nghe thấy.

Ngay lúc huyết vân kia rút vào trong, nhục thân Tô Cảnh Ngọc trên mặt đất đã hóa thành một cỗ xác khô.

Còn bên trong huyết vân có thêm một con huyết ma đang gào thét không thành tiếng, khuôn mặt dữ tợn lại rất rõ ràng.

Nàng thu lại tấm gương cất vào ngực, tay trái cầm huyết kỳ, tay phải cẩm Như Ý. Đột nhiên, nàng cảm nhận được một ánh mắt, ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên một đoạn tường thành phía xa chẳng biết tự bao giờ đã có một người đứng ở nơi đó.

Không thể nhìn rõ người kia rốt cuộc là nam hay nữ, bởi vì người này trong mắt Phạm Tuyên Tử quá thanh tú xinh đẹp, hơn nữa loại vẻ đẹp này còn ẩn chứa một luồng anh khí mơ hồ, nàng mặc trên người một chiếc áo bào hoa lệ, ngũ sắc lưu chuyển.

Mái tóc xanh màu ngọc bích bay phất phơ trong gió, áo bào ngũ sắc kéo lê trên mặt đất lại không dính một chút tro bụi.

Phạm Tuyên Tử bị đối phương nhìn chằm chằm, nàng chợt phát hiện mình không thể động đây được.

Nàng nhìn thấy đôi mắt của đối phương vậy mà lại là trọng đồng (*hai đồng tử trong một con mắt ấy) , đồng tử hiện lên màu lưu ly.

“Ngươi là ai?” Mặc dù Phạm Tuyên Tử sợ hãi, nhưng nàng vẫn cố hỏi người này.

Đối phương không trả lời.

“Ngươi biết sư phụ ta ở nơi nào không?” Phạm Tuyên Tử lại hỏi.

Đối phương vẫn không trả lời.

Thất Bảo Như Ý trong tay Phạm Tuyên Tử đong đưa, linh quang phát ra chói lọi, nàng muốn rời khỏi.

Nhưng ngay lúc nàng sắp thoát ra thì người kia chợt mở miệng: “Ngươi đang tìm sư phụ ngươi?”

Đó là giọng nói của nữ nhân.

“Ừm.” Phạm Tuyên Tử nhanh chóng gật đầu.

“Sư phụ ngươi sắp chết rồi.” Người kia nói.

“Sư phụ ngươi mới sắp chết!!!” Phạm Tuyên Tử to giọng đáp trả lại.

“Ngươi có muốn cứu sư phụ ngươi hay không?” Nữ nhân kia lại hỏi một lần nữa.

“Ngươi thật sự biết sư phụ ta là ai?” Phạm Tuyên Tử hỏi.

“Pháp thuật của ngươi và Như Ý trên tay ngươi, ta từng nhìn thấy nó trên người một người khác.”

“Đó chính là sư phụ ta, là sư phụ ta, người đang ở đâu.”

“Hắn cùng với nửa tòa thành này bay lên trời sao thiên ngoại rồi.” Nữ nhân đó nói.

“Bay về phía trời sao thiên ngoại??” Phạm Tuyên Tử không biết phải làm sao. Suy nghĩ nàng rất hỗn loạn, nghĩ nghĩ một hồi lâu, lại hỏi: “Vậy, vậy sư phụ ta hắn vẫn ổn chứ?”

“Không tốt lắm, nếu không ai cứu hắn, hắn sẽ chết.” Người kia nói.

Phạm Tuyên Tử há hốc mồm, có chút bối rối mà hỏi: “Ngươi, ngươi có thể cứu sư phụ ta không?”

“Có thể.” Người kia nói một cách thản nhiên.

Câu trả lời của nàng khiến cho Phạm Tuyên Tử cảm thấy hơi bất ngờ.

“Ngươi, ngươi có điều kiện gì không?” Phạm Tuyên Tử cẩn thận hỏi.

“Có, ngươi đi theo ta.”

“Đi nơi nào?”

“Quê hương của ta.”

“Quê hương ngươi?”

“Ta đến thế giới này đã hơn ba trăm năm rồi, cũng không xê xích nhiều lắm, cũng nên trở về thăm một chút, ngươi theo ta về đi, ta giúp ngươi cứu sư phụ của ngươi.”

“Tại... Tại sao?” Bằng vào tính tình không sợ trời không sợ đất của Phạm Tuyên Tử, vào lúc này cũng có chút ngỡ ngàng.

“Ta từng tới nơi này, nên dù thế nào cũng phải mang về ít đồ vật chứ. Ngươi có bằng lòng đi hay không?”

“Ngươi thật sự sẽ cứu sư phụ ta.”

“Tất nhiên, bản vương chưa từng nuốt lời ai.”

“Vậy thì được, ta đồng ý ngươi, ngươi mau đi cứu sư phụ ta đi.”

Khóe miệng người kia lộ ra một tia mỉm cười, thải quang trong đôi mắt càng phát ra mãnh liệt.

Nàng đưa tay chỉ một cái, vạch qua hư không, một vết nứt xuất hiện, mà thông qua vết nứt kia, Phạm Tuyên Tử nhìn thấy một tòa thành trì khổng lồ đang bay lơ lửng bên trong vùng tăm tối.